Ưu điểm của nghiên cứu đoàn hệ: Tại sao nó quan trọng?

Thumbnail

Nghiên cứu đoàn hệ, hay còn được gọi là nghiên cứu thuần tập, đó là những nghiên cứu theo dõi sự phát triển của một nhóm người không mắc bệnh hoặc mới mắc, được chia thành các nhóm nhỏ dựa trên tình trạng tiếp xúc với một nguyên nhân tiềm tàng gây bệnh hoặc một tình trạng sức khỏe cụ thể. Những biến số quan tâm được xác định và đo lường, và toàn bộ nhóm nghiên cứu thuần tập được theo dõi để xem những sự khác biệt về sự phát triển bệnh (hoặc sức khỏe) diễn ra như thế nào giữa những cá nhân có tiếp xúc và không có tiếp xúc.

Nghiên cứu đoàn hệ tiền cứu (prospective)

Nghiên cứu đoàn hệ tiền cứu là loại nghiên cứu đoàn hệ trong đó quả báo chưa xảy ra khi bắt đầu nghiên cứu. Sau khi nhóm nghiên cứu được chọn (nhóm tiếp xúc và nhóm không tiếp xúc) và quá trình theo dõi được tiến hành, quả báo mới xảy ra.

Nghiên cứu đoàn hệ hồi cứu (retrospective)

Trái với nghiên cứu tiền cứu, trong nghiên cứu đoàn hệ hồi cứu, tiếp xúc và bệnh (hoặc quả báo của tiếp xúc) đã xảy ra trước thời điểm nghiên cứu bắt đầu. Loại nghiên cứu này thường được sử dụng trong việc nghiên cứu các bệnh nghề nghiệp.

Nghiên cứu đoàn hệ vừa hồi cứu vừa tiền cứu

Trong một số trường hợp, nghiên cứu đoàn hệ không quan tâm đến mặt thời gian. Tác giả kết hợp cả nghiên cứu hồi cứu và nghiên cứu tiền cứu trong cùng một đoàn hệ. Điều này có nghĩa là dữ liệu thu thập được bao gồm cả dữ liệu thu thập từ quá khứ và hiện tại.

Nghiên cứu đoàn hệ lồng ghép với nghiên cứu bệnh chứng

Trong nghiên cứu đoàn hệ tiền cứu hoặc hồi cứu, nghiên cứu bệnh chứng có thể được lồng ghép vào. Thông qua việc này, mối quan hệ thời gian giữa tiếp xúc và bệnh rõ ràng được hiển thị, vì các đối tượng được chọn vào nghiên cứu ban đầu không bị mắc bệnh.

Vì sao nghiên cứu đoàn hệ quan trọng?

Nghiên cứu đoàn hệ có những ưu điểm quan trọng. Đầu tiên, nó giúp nghiên cứu hậu quả của những tiếp xúc hiếm bởi vì tức thời sau khi bắt đầu nghiên cứu, nhóm nghiên cứu tập trung vào việc chọn những đối tượng có tiếp xúc và không tiếp xúc.

Thứ hai, nghiên cứu đoàn hệ cho phép tính toán số lượng mẫu cần thiết cho nghiên cứu ở nhóm tiếp xúc và nhóm không tiếp xúc một cách chính xác.

Cuối cùng, nghiên cứu đoàn hệ cho phép xác định những hậu quả của một yếu tố tiếp xúc duy nhất.

Tuy nhiên, nghiên cứu đoàn hệ cũng có những hạn chế. Số lượng người tham gia trong nghiên cứu thường lớn, đòi hỏi nhiều thời gian, tiền bạc và công sức.

Hơn nữa, nghiên cứu dễ bị mất dẫu khi kéo dài qua thời gian. Nếu có quá nhiều đối tượng nghiên cứu bị mất dấu và không theo dõi được, kết quả của nghiên cứu có thể bị ảnh hưởng. Trong một số trường hợp, so sánh tỷ lệ bệnh không còn ý nghĩa trong bối cảnh này.