Chuyên mục: Nam nhân hậu cung khai chi tán diệp

By Lục Dục Hành, Edited by Sakura Trang

“Hành nhi?” Bãi triều xong ta liền chạy về hướng này, sinh sản liền mấy ngày nay, ta không muốn rời người. Đây là lần đầu tiên Hành nhi sinh sản, kiểu gì cũng rất khẩn trương.

“Bệ hạ… Ách…” Lục Dục Hành nhíu chặt chân mày, mí mắt miễn cưỡng mở ra, nhỏ giọng gọi người.

Ta lên giường ôm người vào trong ngực, lấy tay dán lên bụng lớn trước người hắn, xúc cảm dưới tay liên tục co rúc nhanh, bụng không ngừng căng cứng, một lúc sau lại khôi phục mềm mại, cách mấy phút sau lại lần nữa co rút nhanh.

Là sắp sinh.

Ta ôm người vào lòng, để cho hắn tựa vào trước ngực ta. Đau đớn kéo dài, phỏng đoán vào triều thì mới phát động, cũng đau một hồi lâu rồi, Lục Dục Hành đã đau đến mức ra mồ hôi lạnh.

Ta xoa xoa mồ hôi trên trán cho hắn, cúi người hôn một cái môi của hắn, “Đừng cắn, Hành nhi, không có sao, hài nhi muốn đi ra gặp chúng ta.”

“Ách… Đau…” Tiếng nghẹn ngào đứt quãng từ trong miệng tràn ra, ta giữ vai của hắn, không cho hắn lộn xộn, không dám giữ tay hắn đang đặt trên bụng, để cho hắn có chỗ để làm điểm tựa.

Sinh trình vừa mới bắt đầu, cũng không gấp được. Ta chỉ có thể một mực bên cạnh Hành nhi chịu đựng cung lui càng ngày càng mạnh, trán tựa trán, giọng ôn tồn không ngừng an ủi người trong ngực.

Trong phòng đốt than, trong mùa đông rùng mình thấu xương vẫn ấm áp.

Cung lui tới thì ta liền ôm người chặc một ít, hôn hắn một chút lại một chút, kẻ hở thì ta liền thấp giọng nói chuyện với hắn, để cho Hành nhi giữ tỉnh táo, cũng hóa giải nỗi sợ của hắn với lần cung lui tiếp theo.

Ước chừng qua một hai giờ, ta nhận ra sau lưng của người ôm trong khuỷu tay đã ướt đẫm, liền kêu hạ nhân lấy thêm một bộ đồ lót sạch sẽ. Đồ lót mang lên thì còn có chút lạnh lẽo, ta hơ qua nó trên than hồng, mới cầm lên cho Hành nhi thay.

Đồ lót dính mồ hôi lạnh biểu thị dựng phu đang chịu đựng thống khổ, cởi ra, trên thân thể trắng nõn có chút căng thẳng.

Ta phủ hờ lên cho hắn, lại cầm một cái gối mềm đệm ở đầu giường, đỡ thân thể trầm nặng của hắn nửa ngồi dựa vào.

“Ta nhìn một chút, mở mấy ngón, Hành nhi buông lỏng.”

Ngón tay ở lúc đưa vào tiểu huyệt để cho Lục Dục Hành căng thẳng một chút, ngón chân co lại, ngay cả bụng cũng hơi run rẩy một chút.

“Không có sao, đừng sợ.” Một tay ta để giữa hai chân hắn, cảm giác được hắn khẩn trương liền nhẹ nhàng bấm một cái lên thịt của hắn, cũng không dùng sức, chẳng qua là giống như đang không dùng ngôn ngữ chào hỏi. Vuốt ve và chạm đối với dựng phu sắp sinh sản luôn hữu dụng. Lục Dục Hành từ từ buông lỏng, tiểu huyệt cũng hơi mở ra, để cho ngón tay ta tiến vào.

Bốn ngón, sinh trình coi như thuận lợi.

Tiểu huyệt đã có điểm ướt át, ta ra vào một cái rõ ràng kích thích đến thân thể sắp sinh của người nọ, ta còn chưa kịp chỉnh lại y phục cẩn thận cho Hành nhi, đã nhìn thấy tiểu huyệt của hắn bắt đầu không ngừng co rúc lại, bài tiết chất lỏng trơn trượt.

Ta cúi đầu suy tư một chút, thật ra thì làm những chuyện này sẽ không có nguy hại quá lớn, ngược lại có thể là chuyện tốt, có thể đưa đến tăng cường cung lui, tác dụng tăng nhanh sinh trình.

“Bệ hạ…” Cho nên khi Hành nhi nhẹ giọng rên rỉ, ta không có quá nhiều do dự. Cúi người ôm lấy người đang tựa ở đầu giường kia vào lòng.

Ta đau lòng hôn một cái mặt của hắn, đưa tay vòng qua khuỷa chân của hắn ôm lên, lại tách hai chân hắn ra, cho hắn ngồi ở trên người ta.

Đột nhiên lơ lửng khiến hắn sợ hãi rụt một cái vào trong ngực ta, hai chân đã sớm không khép lại được, lúc này để cho hắn lấy một tư thế ngồi rẽ chân ra, sẽ để cho hài tử xuống nhanh hơn, cũng càng đau.

“Nhịn một chút, không ăn cái gì phải để cho hài tử đi ra nhanh một chút.” Hai chúng ta mặt đối mặt đầu tựa đầu, bụng đè ở giữa chúng ta.

Ta ngồi ở mép giường, tay ở sau lưng hắn, sau eo, một chút một chút khẽ vuốt ve. Đau quá mức Hành nhi sẽ dán ta càng chặc hơn, ta cũng sẽ ở sau eo hắn hơi dùng sức, đè bắp thịt căng thẳng.

“Ách… Bệ hạ… Hành nhi thật là đau… Ừ…” Hắn đem mặt chôn ở hõm vai ta, cọ qua cọ lại, không chịu nổi sẽ dùng miệng hôn ta, không giữ lại chút nào bày tỏ lệ thuộc vào. Ta chỉ có thể nghiêng đầu, không ngừng cọ tóc hắn, một tiếng một tiếng nhẹ dụ dỗ.

Càng về sau càng đau, đây là khẳng định. Đầu của đứa bé một tấc một tấc đẩy xuống, Lục Dục Hành có thể rõ ràng cảm giác được tử cung từ từ bị đẩy ra, xương chậu cũng bị mở ra. Từ lúc ban đầu cách một hồi cung lui thì mới căng chặt một chút, càng về sau một mực chưa từng buông lỏng, một mực phát cứng rắn, trầm trầm rơi ở giữa hai chân. Cái này làm cho Hành nhi lấy một tư thế không quá thoải mái nằm ở trên người ta, muốn sát ta chặc hơn, muốn cả người chôn vào trong ngực ta, nhưng mà hơi nghiêng về trước thì sẽ ép đến bụng, sau đó sẽ hút khí lui ra, chỉ có thể đem đầu sát chặc ta, hai tay ôm chặc cổ ta.

Cái tư thế này rất mệt mỏi, rất không thoải mái, nhưng giúp hài tử xuống cũng rất nhanh. Hành nhi đau đến đã có điểm mơ hồ, cả người duy trì cái tư thế này lâu, có chút tê rần, thân thể đã tê rần liền bắt đầu mềm nhũn, có chút giảm bớt lực tượt xuống, không ôm được cổ, người tụt xuống. Ta nâng hai chân ôm hắn lên, kéo kéo ngang hông. Tư thế thay đổi trong nháy mắt là thoải mái, Lục Dục Hành lỏng một chút lực, lần nữa tìm một tư thế thoải mái tựa ở trong ngực ta.

Ta chỉ ôm người sắp sinh sản như vậy, ở trong phòng đi lại mấy vòng. Hắn rất mệt mỏi, rất đau, rất muốn nhanh lên một chút kết thúc, những thứ này ta đều biết, ta chỉ có thể không ngừng dùng giọng ôn tồn nói chuyện với hắn, dỗ, không để cho hắn hoàn toàn mất đi ý thức, cũng không để cho hắn một mình chịu đựng.

Ôm người đứng lên, bụng không thể tránh khỏi sẽ bị va chạm, nhưng mà Hành nhi giống như không cảm giác được, chút đau này so sánh với hạ thân bị đau đến tê liệt, quá nhẹ.

“Bệ hạ…”

“Ở đây, bên cạnh Hành nhi mà”

“Quá đau…” Hắn đã chỉ biết dùng hơi nói những lời này, đau đến trên trán hắn đổ mồ hôi lạnh, đầu mơ màng trầm trầm, sắp không thấy rõ, chỉ theo bản năng dựa vào trên người ta, môi một mực dán cổ nhỏ của ta.

Trong phút chốc, hai tay ôm ta của Hành nhi chợt buộc chặc, hai chân theo bản năng kẹp ngang hông ta.

“A ——” Chất lỏng ẩm ướt tí tách theo hai chân của hắn chảy tới trên tay ta, cả người Hành nhi cũng chôn ở trong ngực ta, run rẩy, đau đớn kịch liệt bất ngờ để cho người không gánh nổi, cũng cũng buông lỏng, chân cũng buông lỏng, như muốn tuột xuống.

Ta vững vàng đem người ôm thả lên giường, giúp hắn cởi dây buộc ở eo của đồ lót, vừa muốn buông người ra đi xem một chút tử cung mở như thế nào, liền bị hắn dùng sức kéo lấy cánh tay.

“Ách —— bệ hạ —— không muốn —— Hành nhi sợ” đau đến không ngừng hút không khí, vẫn liều chết kéo tay ta, ta thở dài.

“Không có chuyện gì, không phải đi, ta nhìn xem thế nào, đừng sợ” nói xong lại hôn hắn một cái, mới thò đầu nhìn tiểu huyệt.

Tử cung đã mở hết, nước ối tích tí tách chảy xuống, tiểu huyệt không ngừng co rúc, phấn phấn nộn nộn, lại có chút đỏ, có thể thấy một chút tóc của thai nhi.

Nhìn xong tình huống trong lòng ta liền nắm chắc, nhẹ nhàng ôm người đang nằm ở trên giường rên rỉ vào trong ngực, ôm cả vai của hắn, lấy một tư thế tuyệt đối tuyệt đối, để cho người theo cung lui dùng sức.

“A ——” dùng sức thì Hành nhi theo bản năng muốn động thân lên, cái mông đã muốn thoát khỏi giường nhỏ, nhưng lại ngừng lại, giống như là không tìm được tư thế thích hợp.

Ta ôm người đến trên người, lại trải một tầng đệm mềm thật dày dưới người, mới đặt người lên trên.

“Không có chuyện gì, tới, ta ở chỗ này đây, đừng sợ, sẽ không ngã.” Trán Hành nhi Hành nhi đã sớm ướt mồ hôi, sợi tóc như mực dán vào trên gương mặt, càng nổi bật sự nhợt nhạt, lộ vẻ người rất yếu ớt, nhưng ở lúc cắn chặc hàm răng dùng sức, lại hiện ra kiên cường phu dựng phu.

Ta giam cầm hắn vào trong ngực, hai tay đè ở bên hông hắn, mỗi một lần dùng sức ta cũng theo hắn đẩy thai bụng đi xuống, từ phía trên đã có thể loáng thoáng thấy thai nhi lộ ra rồi, ta không dám buông lỏng, sinh trình rất thuận lợi, nhưng Hành nhi sinh lực chưa đủ, đau lâu như vậy, vừa không có bổ sung thể lực, lại hao tổn nữa sợ là không đau đến choáng váng cũng là mệt mỏi hôn mê.

“Hành nhi, Hành nhi? Kiên trì một hồi nữa, hài tử chúng ta liền đi ra…” Cung lui kẽ hở Lục Dục Hành mất lực ngã ở trong ngực ta, hơi há miệng ráng thở hào hển, thai đầu đã lộ ra ngoài tử cung, mới ngừng ở đó, chống đỡ dưới người căng trướng.

“Được…” Dứt lời lại một trận lui cung lui đã tới rồi, ta nắm chặt của của Hành nhi, tiếp lực cho hắn, hắn dang rộng hai chân, một giây kế tiếp cả người một cái chớp mắt liền căng thẳng, “A —— “

“Oa ——” Lúc tiếng khóc ở bên trong trong phòng vang lên thì, cả người Lục Dục Hành thả lỏng, mềm nhũn dựa vào ta, ta nghiêng đầu đau lòng hôn hắn một cái, “Hành nhi cực khổ.”

Ta ở vị trí tử cung của hắn ấn một cái, chỉ huy hắn lại dùng chút lực đẩy xuống, cuống rốn liền được đẩy ra, “Ách… Ừ…” Cuống rốn vừa thoát khỏi tử cung, cảm giác khó chịu để cho Hành nhi rên rỉ thành tiếng, ta dọn dẹp xong hạ thân cho hắn, liền ôm người vào trong ngực, dỗ dành hắn ngủ một lát.

Xem ra đúng là mệt nhọc, đầu chôn ở trong ngực ta, ta tìm một tư thế thoải mái cho hắn, Hành nhi cũng chưa có tỉnh lại. Bọn hạ bước vào ôm hài tử đi, chuẩn bị nước tắm, ở bên trong phòng thay đệm chăn sạch sẽ, tuy là hết sức nhỏ giọng, nhưng động tĩnh vẫn đủ lớn, người trong ngực lại giống như không nghe được, an an ổn ổn nằm ở trong ngực ta, mặc ta ôm hắn về phía bồn tắm.