Tôm chân trắng: Một nguồn tài nguyên quý hiếm và tiềm năng

Tôm chân trắng đã trở thành một loại tôm được nuôi phổ biến nhất ở Tây Bán Cầu. Với sản lượng chỉ đứng sau tôm sú, tôm chân trắng là một nguồn tài nguyên quý hiếm và có tiềm năng phát triển rất lớn. Nhiều nước Mỹ La Tinh như Equađo, Mê-hi-cô, Pa-na-ma và Costa Rica đã nhanh chóng phát triển nghề nuôi tôm chân trắng từ đầu những năm 90.

Sản lượng khai thác tự nhiên và hiện trạng nghề nuôi tôm

Tuy nhiên, nguồn lợi tôm tự nhiên khai thác chủ yếu là tôm bố mẹ phục vụ cho nghề nuôi tôm nhân tạo, trong khi sản lượng khai thác tự nhiên không đáng kể. Đầu những năm 90, sản lượng khai thác tự nhiên đạt kỷ lục 14 nghìn tấn, nhưng sau đó giảm xuống 8 nghìn tấn. Hiện trạng nghề nuôi tôm chân trắng ở châu Mỹ đứng đầu với sản lượng lớn nhất, chiếm hơn 70% sản lượng tôm he Nam Mỹ. Equađo là quốc gia sản lượng tôm chân trắng lớn nhất, đạt 191.000 tấn vào năm 1998. Tuy nhiên, dịch bệnh tôm năm 2000 đã gây thiệt hại nặng nề cho ngành nuôi tôm chân trắng, đặc biệt là ở Equađo.

Các nước nuôi chủ yếu và tình hình xuất khẩu

Châu Mỹ có 12 quốc gia nuôi tôm chân trắng, và trong thời kỳ thịnh vượng, sản lượng của chúng chiếm hơn 90% sản lượng tôm nuôi ở Tây Bán Cầu. Equađo, Mê-hi-cô, và Pa-na-ma là ba quốc gia nuôi tôm chân trắng nổi bật, với sản lượng đứng đầu. Tuy nhiên, dịch bệnh đốm trắng đã gây tổn thất lớn cho nhiều nước nuôi tôm chân trắng. Hiện nay, nhiều nước châu Mỹ khác như Belize, Venezuela, Pêru, và Côlômbia cũng có kế hoạch phát triển nuôi tôm chân trắng để xuất khẩu sang các thị trường quan trọng như EU và Nhật Bản.

Tôm chân trắng: Từ Đông sang Tây Thái Bình Dương

Sau khi thành công trong việc nuôi tôm chân trắng ở Mỹ La Tinh, tôm chân trắng đã được đưa vào di giống ở Hawai và Hoholulu của Mỹ. Từ đây, tôm chân trắng đã lan sang Đông Á và Đông Nam Á. Trung Quốc là nước châu Á quan tâm đến tôm chân trắng sớm nhất, và từ năm 1998 đã công bố nuôi tôm chân trắng thành công. Nhiều nước châu Á khác như Philippin, Inđônêxia, Malaixia, Thái Lan và Việt Nam cũng đã nhập nội tôm chân trắng để nuôi, nhằm đa dạng hoá các sản phẩm xuất khẩu và hạn chế sự phụ thuộc vào tôm sú.

Đôi nét về ngoại thương tôm chân trắng

Tôm chân trắng có giá trị rất cao và đang có thị trường lớn và đang mở rộng. Trước khi bị dịch bệnh đốm trắng vào năm 2000, tôm chân trắng đứng đầu sau tôm sú và là đối tượng nuôi và xuất khẩu chủ yếu của hàng chục nước ở châu Mỹ. Tuy nhiên, sự cạnh tranh từ tôm sú châu Á đã làm giá trị của tôm chân trắng giảm sút. Hiện nay, tuy Mỹ vẫn là thị trường chính, nhưng thị phần chỉ còn 60 – 70%, trong khi các thị trường như Tây Ban Nha, Pháp, và Nhật Bản cũng trở thành các thị trường quan trọng cho tôm chân trắng của châu Mỹ. Mặc dù bị cạnh tranh, tôm chân trắng vẫn được người tiêu dùng ở các thị trường lớn ưa chuộng và nhu cầu vẫn cao.

Tóm lại, tôm chân trắng là một loại tôm có tiềm năng lớn và được nhiều quốc gia quan tâm nuôi để phát triển ngành công nghiệp nuôi tôm và xuất khẩu. Dù gặp khó khăn do dịch bệnh và sự cạnh tranh từ tôm sú, tôm chân trắng vẫn đang dần khôi phục và là một nguồn tài nguyên thiên nhiên quý giá.